Thứ Tư, 14 tháng 12, 2011

Niềm đam mê Vespa


Họa sĩ Lê Vũ, Thành viên Ban chủ nhiệm CLB Vespa Nha Trang cho biết, CLB có hơn 40 hội viên. Họ là công chức nhà nước, kỹ sư, họa sĩ, nhạc sĩ, doanh nhân và cả những người lao động tự do... Nhưng tất cả cùng có chung một niềm đam mê, đó là Vespa.

Mỗi người một kiểu đam mê 
Khi được hỏi Vespa có gì hấp dẫn hơn những đời xe khác mà khiến các anh yêu nó đến thế, hầu như mỗi người đều có câu trả lời khác nhau để minh chứng cho cái thú chơi của mình. Đã trót mê Vespa, ai cũng bảo mình mê nhất, thậm chí có người còn bạo miệng nói rằng “mê xe hơn vả mê vợ”. 
Anh Toàn, nhân viên khu du lịch Evason Hideaway Ninh Vân cho biết: “Không nhớ rõ là tôi thích xe Vespa từ khi nào, nhưng có thể khẳng định rằng tôi mê Vespa bằng cả niềm đam mê xuất phát từ trái tim mình”. 
Còn anh Nguyên, một thành viên của CLB thì yêu kiểu khác: “Tôi mê vespa từ tiếng nổ “pạch pạch” của động cơ. Tiếng nổ giòn tan, trong veo vô tư mà bạn có thể dễ dàng nhận ra giữa phố xá đông đúc, ồn ào..” 
Họa sĩ Lê Bảo thì lại mê vespa theo kiểu của họa: “Tôi thích vespa từ cái dáng bầu tròn và cả những đường cong tuyệt mỹ của xe, nó giống như những đường cong mà tạo hóa ban tặng cho người phụ nữ. Nó cũng giống như những đường cong uốn lượn của sóng biển Nha Trang”. 
Anh Cường, thành viên Ban chủ nhiệm CLB, giải thích cho cái thú chơi của mình một cách hóm hỉnh hơn: “Tôi chưa bao giờ mang vespa ra tiệm rửa, vì rửa xe là cả một thú vui, mình thường hòa xà bông vào chậu và đẩy “em” nó ra giữa sân, lấy tay không xoa xà bông lên hai cặp cốp căng tròn của xe rồi cứ thế “vuốt ve” để cảm nhận cái mát lạnh, cái căng tròn tràn đầy nhựa sống, hừng hực lửa xuân thì của vespa.. Chứ nhất định không dùng khăn lau hay bàn chải vì sợ bị chầy xước và phai màu sơn..”
Thú chơi cũng lắm công phu 
Nhìn những chiếc vespa với đủ các đời từ đời đầu Acma cho đến các đời sau Standard, Super và Sprint cũng hiểu được chủ nhân của nó đã tốn công, tốn của như thế nào cho cái thú đam mê của mình. Từ công đoạn đi sưu tầm xe, đến công đoạn độ chế, chọn màu sơn, học cách pha nhớt vì vespa là động cơ hai thì. Học cả cách sửa chữa cơ bản, vì dòng xe cổ này cũng khá “đỏng đảnh” có thể “trái tính trái nết” bất kỳ lúc nào. Người mê cái “cổ” của nó thì cũng phải tập yêu luôn cả sự “khổ” khi vespa dậm dựt không chịu nổ máy.  
Với dân chơi vespa, phong cách của chủ xe được thể hiện trên chính con xe yêu quý của mình, nhìn vào xe có thể đoán được nếu chủ xe ưa thích sự đơn giản thì làm con xe nguyên bản gốc, nếu chủ xe ưa thích sự phá cách, sáng tạo thì tha hồ thể hiện ý tưởng của mình lên xe, từ màu sơn, kiểu dáng và cả những hình vẽ, câu thơ gì đó mà mình thích. 
Giữa chốn phồn hoa đô thị, giữa dòng đời tấp nập ngược xuôi vì miếng cơm manh áo, vì những mưu cầu danh lợi... thì với người đam mê vespa cổ, chỉ cần được ngắm vespa với đường cong đỏng đảnh và nghe tiếng nổ pạch pạch giòn tan. Sự vô tư giữa dòng đời làm cho người chơi xe vơi đi bớt cái bon chen đời thường, để cuộc sống thi vị hơn; để bác sửa xe có thêm việc làm, thêm thu nhập; để niềm đam mê phục hồi đồ cổ với trí tưởng tượng, sự sáng tạo được phô bày và từ đó để tin yêu hơn vào cuộc đời và cái tình người được thăng hoa.
Theo Đất Việt

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét